Những bài thơ cho Quê Hương

Trong trang này chúng tôi đăng những bài thơ của những người có dịp gởi tâm sự mình với quê hương vào thơ.
Mong nhận được bài viết của các bạn hữu khắp nơi để chúng ta cùng nhau chia xẻ những nỗi niềm riêng tư.
Liên lạc về bài viết xin gởi đến tvn00_de@yahoo.de


Trang nhà   Tiếng Việt Unicode   Tiếng Việt không dấu  

Bài ngày gởi
Mai em về    01.5.2003  
Thao Thức    01.5.2003  
Mỗi muà xuân thêm một lần dối Mẹ    01.5.2003  
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ quảng    01.5.2003  
Bến Bờ Quê Hương    01.5.2003  
Hận Sông Gianh    10.10.2002  
Thơ gởi mẹ    10.10.2002  
Tôi Trở Về    10.10.2002  


Mai em về

Mai em về, quê hương mình còn đó
Hái dùm anh một nhánh cỏ bên đường
Để lên môi nhắm thử một tình thương
Có còn vị mặn mà như ngày cũ

Mai em về, ra thăm bờ sông lũ
Vốc dùm anh một nắm đất quê hương
Gửi qua anh, phiêu bạt ở viễn phương
Cho dịu bớt một tấm lòng khắc khoải

Mai em về, chiều mưa nào mưa mãi
Đi trong mưa gội hạt bụi phong trần
Mùa hạ hồng hòa lẩn đất người thân
Mưa về biển để hài hòa biển sóng

Mai em về, dù trời mưa hay nắng
Mùi rạ thơm trong câu hát trên đê
Nhìn đàn trâu theo lũ mục đồng về
Đây có phải là tiềm năng cuộc sống ?

Mai em về, dù cho lòng lạnh cóng
Nhưng còn đây một nắm đất quê hương
Gửi đến anh, mang theo khắp nẻo đường
Để sưởi ấm lòng anh nơi đất khách

Hoa Độ
gởi 1.5.2003
-------------------------------------------

Thao Thức

Đêm nằm thao thức ngủ không yên
Ngẫm lại cuộc đời lắm đảo điên
Tuyết phủ hàng cây run rẩy lá
Gió lùa song cửa lạnh lùng hiên
Quê hương diệu vợi mờ nhân ảnh
Đất khách bao la gợi nỗi phiền
Trăn trở năm canh buồn viễn xứ
Biết ai ta gởi chút tình riêng!

gởi 1.5.2003
-------------------------------------------

Mỗi muà xuân thêm một lần dối Mẹ

Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi
Về chưa con sao vẫn thấy chưa về
Con lại phải thêm một lần nói dối
Chờ sang năm con hứa sẽ về quê

Nếu chẳng phải vì thay tờ lịch mới
Chắc là con không biết có Xuân sang
Đời nước Mỹ tháng ngày trôi qua chóng
Chưa kịp xoay đã hết một năm tròn

Bỗng sực nhớ đến lời ai đã nhắc
Lại lo tìm câu nói dối cho xong
Mười một mùa xuân miệt mài đất khách
Con dối đi dối lại biết bao lần

Căn nhà cũ chắc năm nay mục nát
Tiền gởi về không đủ mẹ nuôi thân
Con gái lớn theo chồng đi nơi khác
Con trai đầu biền biệt chốn xa xăm

Cây mai nhỏ ba đã trồng năm trước
Mấy xuân rồi có nở nụ nào không
Hay đã chết theo ba từ dạo ấy
Để mùa Xuân hoa trắng nở trong lòng

Năm mới đến mẹ già thêm một tuổi
Tóc bạc hơn nhiều, má hóp răng long
Sao giấc ngủ chập chờn con thấy mẹ
Người đàn bà đẹp nhất ở trần gian

Năm mới đến con cũng già thêm tuổi
Xa mẹ hiền một tuổi nặng bằng hai
Tuổi nước Việt chất chồng lên quá khứ
Tuổi xứ người quần quật với tương lai

Con chẳng biết nói thế nào mẹ hiểu
Chẳng còn ai hiểu hết chuyện đời con
Non nước đó vẫn còn đầy dâu biển
Núi sông đây sao giữ được vuông tròn.

Trần Trung Đạo
gởi 1.5.2003
-------------------------------------------

Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ quảng

Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng
Mười năm dài mộ mẹ chẳng ai trông
Cỏ có cao hơn nỗi nhớ trong lòng
Đất có lạnh hơn mùa đông Bắc Mỹ

Hải Vân đứng ngậm ngùi bao thế kỷ
Chảy về đâu lai láng nước Thu Bồn
Thuở học trò tôi hay đứng ven sông
Nghe nước vỗ dưới chân cầu Vĩnh Điện

Còn chăng nhỉ những con đường kỷ niệm
Những bạn bè dăm đứa lạc nơi đâu
Tóc chưa xanh mà đã vội hoen màu
Thời ly loạn tìm nhau trong ký ức

Cho tôi ghé thăm trường Trần Quí Cáp
Những màu rêu gạch ngói cũ còn chăng
Bài thơ xưa còn đọng dấu bên thềm
Tôi vẫn viết nhưng thơ buồn hơn trước

Đường Phố Hội chưa mưa đà ngập nước
Những căn nhà lụp xụp nối vai nhau
Đình Cẩm Phô, Khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Tên nghe lạ nhưng vô cùng tha thiết

Cho tôi ghé bến xe đò Nam Phước
Lần cuối cùng em đến tiễn tôi đi
Giờ chia tay sao chẳng nói năng gì
Nghìn năm để mây buồn vương trong mắt

Bao giờ nhỉ tôi về thăm Núi Quế
Đứng bên cầu Chợ Đụn nước trôi xuôi
Mùa sim lên tím rực cả lưng đồi
Hương ngây ngất tôi mộng làm thi sĩ

Ai đứng đó bên kia bờ Giao Thủy
Khăn lụa vàng còn chít ở ngang vai
Nghiệp tầm tơ khuya sớm vẫn đeo hoài
Nghề canh cửi chắc còn nhiều cực khổ

Trái tim tôi có một dòng máu đỏ
Sẽ một ngày chảy đến tận Câu Lâu
Nước sông Thu dù lụt lội đục ngầu
Nghe vẫn ngọt như bòn bon Đại Lộc

Bao giờ nhỉ tôi trở về Đà Nẵng
Nghe ngàn khơi thổi lạnh xuống sông Hàn
Bến Bạch Đằng còn những chuyến đò sang
Ngày hai buổi nối cầu qua An Hải

Em Trường Nữ có bao giờ trở lại
Thả tơ tình trêu chọc đám con trai
Đường Hùng Vương thuở ấy rất là dài
Sao quá ngắn trong những chiều chung bước

Mây có trắng trên đỉnh chùa Non Nước
Mưa có buồn giăng kín núi Tiên Sa
Về chưa em sương phủ xuống Sơn Chà
Còn chăng nhỉ dấu chân tình trên cát

Tôi một dạo hay ôm đàn đứng hát
Bài ca buồn tiếng quốc vọng đêm khuya
Quảng Nam ơi khúc ruột đã chia lìa
Chiều viễn xứ ngậm ngùi cho non nước

Tôi đã bảo thơ tôi buồn hơn trước
Đời lưu vong chưa hẹn buổi quay về
Câu hỏi nầy chỉ hỏi để tôi nghe
Bao giờ nhỉ tôi về thăm xứ Quảng.

Trần Trung Đạo
gởi 1.5.2003
-------------------------------------------

Bến Bờ Quê Hương

Chiều gió cuốn lả lơi phiêu lãng
Nắng nhạt mầu từng mảng rụng rơi
Ngậm ngùi kiếp sống chơi vơi
Mây về vạn nẻo ... mây tôi phương nào ?

Ta ngồi đây thu tàn đông đến
Ngày lại ngày giá buốt lạng căm
Nhớ về quê mẹ xa xăm
Mẹ ơi ! con vắng đã bao năm rồi !

Lòng thao thức bao đêm trăn trở
Ngày tiếp ngày vũ trụ sang đông
Tuyết về trắng nẻo trên không
Tuyết đang lưới mỏng giao muà vừa sang

Thân viễn xứ đó đây trôi nổi
Kiếp lạc loài theo bước đơn côi
Nặng lòng cách biệt đôi nơi
Mắt đong ướt nước phương trời nhớ nhung

Bước ngập ngừng quanh theo phố lạ
Phố đông người ... sao thấy bơ vơ !
Ai người chung bước đường thơ ?
Cùng ta ấp ủ bến bờ quê hương

Hồ Đắc Thu Anh
gởi 1.5.2003
-------------------------------------------

Hận Sông Gianh

Đây sông Gianh đây biên cương thống khổ
Đây sa trường đây nấm mộ dân nam
Đây giòng sông, giòng máu Việt còn loang
Đây cổ độ xương tàn xưa chất đống
 
Và còn đấy hận phân chia nòi giống
Và còn đây cơn ác mộng tương tàn
Và còn đây hồn dân việt thác oan
Bao thế kỷ chưa tan niềm uất hận
 
Ôi Việt Nam cùng Việt Nam gây hấn
Muôn đời sau để hận cho giòng sông
Mộng bá vương Trịnh Nguyễn có còn không
Nhục nội chiến non sông còn in vết
 
Đây sông Gianh nơi nồi da xáo thịt
Nơi sông Hồng tàn phá giống Lạc Hồng
Nơi máu hồng nhuộm đỏ sóng giòng sông
Máu nhơ bẩn muôn đời không rửa sạch
 
-------------------------------------------
 
Thơ gởi mẹ

Từ hôm ấy cánh chim trời biền biệt
Bao năm rồi mờ nhạt nẻo đường về
Con nhớ lắm, mắt mẹ nhìn tha thiết
Đấy hàng trang vỏn vẹn lúc con đi
 
Chỉ có thế mà Mẹ ơi, nặng quá
Và mỗi ngày thêm trĩu xuống đôi vai
Đường con đi gập gềnh đau sỏi đá
Ôi nhục nhằn, đâu ánh lửa tương lai
 
Nơi đất khách một mình con thui thủi
Đã bao năm con sống kiếp dân hời
Ngày ra đi con chưa tròn tuổi mộng
Nên thấm nhiều Mẹ ạ, nghĩa mồ côi
 
Chốn quê nhà Mẹ chiều chiều tưạ cửa
Mong tin con từ cuối nẻo trời mây
Nghe trong gió tiếng Mẹ hiền nhắc nhở:
Một ngày nào con mẹ sẽ về đây
 
Ôi ngày ấy, biết bao giờ Mẹ nhỉ
Con trở về bên cạnh Mẹ thân yêu
Đôi mắt mẹ sẽ khô từng ngấn lệ
Và cười vui trong những bữa cơm chiều
 
Mẹ con ta xa cách nhau vạn dặm
Chiều nay buồn con nhớ Mẹ nhiều hơn
Xin mẹ hiểu những gì con qúy nhất
Là Mẹ yêu là nước Việt Nam buồn
 
-------------------------------------------
 
Tôi Trở Về

Tôi trở về đây như áng mây
Buồn trôi phương nọ nhớ phương này
Nay về ôm ấp phương trời cũ
Bõ lúc lạc loài mỏi cánh bay
 
Tôi trở về theo ngọn gió hè
Ghé đầm sen nở tiếng hàng me
Ngắm con cò trắng bên đồng lúa
Giọt nắng vàng rơi trên nhánh tre
 
Tôi trở về gom kỷ niệm xưa
Dòng sông êm ả con đò trôi
Cầu tre lắt lẻo thường qua lại
Và lối cỏ hôn bước học trò
 
Tôi trở về đây như cánh buồm
Đưa thuyền tung gió vượt trùng dương
Bốn phương dù thỏa đời phiêu lãng
Vẫn muốn quay về bến cố hương
 
Tôi trở về đây như cánh chim
Trải bao sương lạnh của muôn miền
Quay về tổ cũ tìm hơi ấm
Như máu chảy vòng trở lại tim
 
Tôi trở về đây như cá hồi
Nhớ đầu nguồn lội ngược dòng sông
Dù bao nước lũ bao gềnh thác
Cũng muốn tìm về chốn cũ thôi
 
Tôi trở về đây với ước mơ
Giúp người bất hạnh sống bơ vơ
Mong làm kim vá đời thương khổ
Đè nặng quê tôi tự thủa giờ