VƯỜN HOA NHÂN ÁI
Viết tặng quư Sr Nhà
Dưỡng Lăo Nhân Ái
Theo chân Sr Hoàng Ngọc đến thăm Nhà Dưỡng
Lăo Nhân Ái tại thị trấn Long Khánh, huyện Xuân
Lộc, tỉnh đồng Nai tôi không khỏi xúc
động trước việc làm và nghĩa cử cao
đẹp của những người sống đời
sống tận hiến, dấn thân phục vụ người
nghèo khổ, lang thang, bệnh tật chỉ v́ hai tiếng
“THƯƠNG YÊU”.
Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái nằm khuất sâu trên con
đường đất đỏ rẽ vào thị
trấn Long Khánh. Cảnh vật ở đây thật
vắng vẻ, thoáng đâu đó là vài căn nhà nhỏ,
đơn sơ, lụp xụp. Thật khó có thể h́nh
dung được Nhà Dưỡng
Lăo lại nằm ở một nơi hẻo lánh
đến như vậy.
Xe dừng lại trước một căn nhà tương
đối khang trang, lối vào vẫn c̣n gồ ghề,
lởm chởm đá. Vừa bước xuống xe, hai Sr
từ trong nhà chạy ra mừng rỡ.
Qua lời giới thiệu
của Sr Hoàng Ngọc tôi biết một người là Sr
Hồng phụ trách nhà dưỡng lăo, và người kia là
Sr Dung chuyên việc quản lư. Ngoài ra Nhà Dưỡng Lăo c̣n
có hai Sr nữa chuyên lo việc
phục vụ các cụ.
Nghỉ ngơi chốc lát Sr
dẫn tôi đi thăm nhà khách. Gọi là nhà khách nhưng
thực ra đây là một căn pḥng khá là chật hẹp.
Sr cho biết nơi đây vừa là nhà khách vừa là nhà
vĩnh biệt của các cu. Trên bàn vẫn c̣n đó di
ảnh của hai cụ vừa qua đời.
Một cụ qua đời gần
được 100 ngày, cụ kia qua đời cách đó 2
hôm.
Nh́n di ảnh các cụ tôi
thấy ẩn hiện nơi đó là nụ cười măn
nguyện, vẻ thanh thản trên gương mặt trước
lúc “ra đi”.
Điều đó có nghĩa là
những ngày cuối đời ở đây các cụ
đă được các Sr chăm sóc rất tận t́nh, chu
đáo.
Rời nhà khách, Sr đưa tôi sang thăm pḥng ở
của các cụ. Có cụ vẫn c̣n minh mẫn, cũng có
cụ bị liệt phải nằm một chỗ,
mọi sinh hoạt cá nhân đều do một tay các Sr
chăm sóc.”
Vất vả nhưng vui em
ạ…v́ phần nào đă đem lại niềm vui,
nguồn an ủi cho các cụ trong những ngày cuối
đời”. Một Sr đă tâm sự như thế.
Lui cui chuẩn bị bữa cơm trưa, trán Sr Nhung
lấm tấm mồ hôi. Trong lúc rửa rau Sr quay sang tôi
thở dài ”nhiều lúc
muốn nấu cho các cụ bữa cơm thật ngon nhưng
cuộc sống hiện c̣n chật vật quá nên phải
tiết kiệm mọi thứ….Thật thương quá!!!”
Rồi bữa trưa cũng
được các Sr chuẩn bị tươm tất. Sau
một hồi loay hoay lo cho các cụ, các Sr mới dọn
cho ḿnh bữa trưa.
Lúc này đă quá 12
giờ…bữa cơm của các Sr trông thật đạm
bạc nhưng trong đó chất chứa bao nghĩa t́nh. Trong từng bát canh có
những giọt mồ hôi
của những ngày vun trồng, chăm bón cho rau tươi
tốt.
Sr Dung nh́n luống rau cạnh
nhà cho biết” Rau này do các Sr trồng đấy, em xem có
ngon không?”
Tôi chợt chạnh ḷng nghĩ
về cuộc sống hiện tại của các Sr, các
cụ.
Tất cả đều gói
gọn trong khoản thu được từ việc nuôi
dạy trẻ nhỏ ở trường Mầm Non Nhân Ái.
Số tiền thu được có là bao, rồi Sr c̣n
phải chi ra bao nhiêu là thứ, nào là tiền lương
giáo viên, nào là thuế…
Số c̣n
lại Sr lo cho các cụ. Do vậy
mọi thứ đều phải tằn tiện. Thật
khó khăn trăm bề.
Có ai biết được đằng sau chiếc áo
màu xanh ngày ngày giúp giáo xứ truyền đạo kia là
những người con, người cháu sẵn sàng hy sinh
một đời v́ những con người khốn
khổ, không nơi nương tựa.
Hằng đêm chỉ cần
nghe tiếng trở ḿnh của các cụ là Sr không tài nào
ngủ được, có đêm Sr phải lang thang khắp
con phố để t́m bà cụ đi lạc chưa
trở về.
Chỉ một tiếng ho khan
trong những đêm trái gió trở trời cũng làm đau
nhói những trái tim đang thổn thức. Có những
cụ trước lúc ra đi chỉ gọi măi một cái
tên, lúc đó chỉ có Sr bên cạnh ủi an, động
viên.
Vẫn c̣n đó trên đôi
mắt kia là những đêm không ngủ, những âu lo trên
nét mặt. Thoáng chút suy tư, Sr Hồng chỉ tay về
phía căn nhà trống mà tôi chăm chú nh́n, giải thích”. Cơn
băo vừa qua bất ngờ ập đến, cuốn
phăng bức tường, nước dâng hơn nửa
người.
Sợ quá các Sr chỉ biết
sơ tán các cụ thật nhanh. Chỉ có bốn, năm Sr
mà có hơn 10 bà cụ.
Có cụ cao to hơn cả Sr,
vậy mà không hiểu sao các Sr lại cơng các cụ sơ
tán dễ dàng đến thế!”
Tôi nghe có sự nghẹn ngào
trong từng câu nói bởi nơi đó Sr dự định
xây dựng nhà kho cho các cụ, giờ trở nên hư
hại nhiều quá. Dứt lời Sr đưa tôi
đến khoảnh đất
trước sân ” Sr chỉ ao ước xây cho các
cụ một căn nhà chăm sóc đặc biệt,
một nhà vĩnh biệt, đất th́ có nhưng kinh phí
th́ chưa em à.
Đời sống eo hẹp
quá, đến cái ăn, cái mặc c̣n phải dành dụm,
th́ biết làm sao bây giờ….” Trong đôi mắt đầy
yêu thương đó tôi hiểu được những lo toan của Sr.
Khó khăn vẫn c̣n đó,
dẫu Sr có muốn nhận thêm các cụ về chăm sóc
vẫn chưa thể được.
Chia sẻ với những ưu tư đó, tôi mong
rằng qua bài viết này sẽ có nhiều nhà hảo tâm
sẵn sàng cộng tác, giúp đỡ để các Sr có
điều kiện phục vụ các cụ tốt hơn.
Xin hăy chung tay góp sức
để Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái măi là vườn hoa Nhân
Ái tô điểm cho đời sắc thắm hương
thơm.
(Nhân
chuyến đi thăm Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái)