NGHĨ VỀ MỘT ĐỜI NGƯỜI

 

     Có tiếng bước chân từ phía hành lang, một bà cụ nhỏm dậy…chờ đợi…Vừa bước đến cửa pḥng, Sr bảo “Các cụ ơi, có khách đến thăm các cụ nè!!!” Câu nói chưa kịp dứt các cụ đă xôn xao cả lên. Một bà cụ ngồi cạnh cửa sổ đứng lên nhường ghế cho tôi “Mời d́ ngồi, con mong d́ đến thăm quá! Sao lâu nay d́ không đến thăm con…” 

Tôi chưa biết trả lời thế nào bà cụ nắm chặt tay tôi nói tiếp” Con cảm ơn d́ đến thăm con, d́ ở lại chơi với con nhé! Con ở đây buồn lắm…” tôi nh́n cụ an ủi ” Hôm nay con đến thăm cụ đây, cụ vui không?”

Bà cụ nh́n tôi cười. Đoán biết cụ năm nay trên 70 tuổi, sức khỏe vẫn c̣n tốt nhưng dường như trí nhớ cụ không c̣n minh mẫn lắm.Trong từng lời nói của cụ như trở lại thời thơ ấu.

 

Tôi nh́n Sr như để xác minh những điều tôi vừa nghĩ, Sr lên tiếng dỗ dành ”Cụ để cô đi thăm các cụ khác, lát nữa cô sẽ quay lại tṛ chuyện với cụ”.

Đến lúc này bà cụ mới thôi không nắm chặt tay tôi nữa, ra vẻ đồng ư.

 

Tôi đến bên cạnh cụ đang ngồi trên chiếc xe lăn. Bà cụ bị liệt nửa người. Trông cụ gầy và yếu hơn so với bà cụ khi năy. Hai cụ khác nằm trên giường cũng tỏ ra hết sức vui mừng khi tôi đến thăm. Bất chợt tôi nh́n ra phía hành lang, một bà cụ ngồi đăm chiêu, mắt nh́n xa xăm về phương trời nào đó.

Trong tận cùng cái nh́n xa xôi ấy phải chăng tiềm thức cụ đang hiện về những kỷ niệm về một mái ấm gia đ́nh, nơi đó có những người thân của cụ…

 

Trên gương mặt cụ phẳng phất một nỗi buồn không thể gọi tên. Tuy sống nơi đây có cái ăn, cái mặc nhưng dường như các cụ vẫn thấy ḿnh cô đơn, hiu quạnh. Tuổi già, sức yếu, sống cận kề cái chết các cụ chỉ mong sớm hôm có người chuyện tṛ thăm nom cho vơi bớt nỗI cô đơn trong những ngày c̣n lại. Đó là những ǵ tôi có thể cảm nhận khi đến thăm Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái.

 

     Được biết Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái hiện có 10 cụ nhưng mỗi cụ là một hoàn cảnh thương tâm khác nhau.

Có cụ nghèo khổ không nơi nương tựa phải sống lang thang nơi đầu đường xó chợ, sống qua ngày bằng cơm thừa canh cặn của người khác, có cụ th́ quên hết mọi thứ, cụ không biết ḿnh tên ǵ, ḿnh là ai và từ đâu đến rồi sẽ đi về đâu…chỉ biết những bước chân ấy cứ lầm lũi đi , lang thang hết con phố này lại đến con phố khác. Đêm đêm mượn tạm mái hiên làm nơi trú ẩn.

 

Cũng có cụ có gia đ́nh, con cái nhưng v́ mối bất ḥa nào đó trong gia đ́nh nên cụ đến Nhà Dưỡng Lăo bầu bạn với những người cùng cảnh ngộ…

 

     Nhưng đau xót hơn cả có lẽ là hoàn cảnh của cụ Lư (do các Sr đặt tên), không biết cụ từ đâu đến chỉ biết rằng các Sr bắt gặp cụ ở cạnh băi rác, bàn chân trái đang lở loét v́ vế thương nhiễm trùng quá nặng. Hỏi qua mới biết cụ đi lang thang rồi bị xe cán, 5 ngón chân đứt hết, vừa thương vừa xót các Sr nhận cụ về Nhà Dưỡng Lăo chăm sóc. Dần dần cụ b́nh phục, và hiện nay cụ có thể đi lại được mặc dù những bước chân ấy hơi khập khiễng và khó khăn.

 

Khi cụ ngước nh́n tôi, tôi mới biết cụ chỉ c̣n một con mắt. Cái nh́n trong con mắt c̣n lại gợn chút u buồn. Không ai biết cụ tên ǵ, từ đâu đến, nghe giọng nói biết cụ là người Hoa nên các Sr gọi cụ là cụ Lư. Cái tên ấy giờ như quen thuộc đối vớI cụ, mỗi khi nghe gọi đến tên, cụ lại cười, nụ cười trông thật hiền lành và phúc hậu làm sao.

 

    Một h́nh ảnh khác khiến ai cũng phải cảm động khi đến thăm Nhà Dưỡng Lăo Nhân Ái là sự quyến luyến của các cụ khi có ai đó đến thăm. Có cụ trông thật đáng yêu làm sao ấy, khi nghe tôi có ư cụ lại vài kiểu h́nh làm kỷ niệm, các cụ vội sửa sang y phục, chải lại mái tóc…

 

Cụ nào cũng muốn ḿnh ngồi gần ống kính cả. Tôi chợt nghĩ đến quăng đời trước đây của các cụ, không biết trước đây các cụ có vui vẻ, hạnh phúc không mà sao những ngày ngắn ngủi c̣n lại đáng thương đến thế này. Nghĩ đến đấy tôi chợt ngậm ngùi ...

Với các cụ niềm an ủi lớn nhất hiện nay là được các Sr yêu thương chăm sóc và có người đến thăm nom, chia sẻ. 

 

     Chia tay ra về tôi nghe ḷng ḿnh se thắt lại. Thực trạng cuộc sống c̣n quá nhiều người già neo đơn không nơi nương tựa. Đây chỉ một trong những cuộc đời tiêu biểu mà tôi được biết thôi. C̣n biết bao cụ sống lang thang, vất vưởng nữa mà ta chưa biết hết ???

Hăy xóa tan nỗi cô đơn, hiu quạnh của các cụ bằng chính trái tim biết yêu thương của các bạn để cuộc đời này không c̣n những tiếng kêu xé ḷng thốt lên từ kiếp người cô đơn…

 

                                                          NH